Chị thở dài, nhắc anh đừng uống nhiều hại sức khỏe, anh gắt gỏng: “Chuyện làm việc phải nói bên bàn rượu, cô đừng tham gia Ngọc trinh Ngọc trinh. Việc đàn bà là chửa đẻ, cô biết chưa? Việc cô chưa làm xong thì đừng dạy chồng”.
Ngột ngạt như về quê chồng sinh con
Chồng có con riêng...
Con dâu xấu, bố mẹ chồng không cho... đẻ
Thời con gái chị nổi tiếng xinh đẹp, dịu dàng. Bao nhiêu trai làng mong cưới được chị làm vợ. Chị chọn yêu anh dù anh không đẹp trai, tài giỏi hơn người. Nhà anh nghèo, bố mẹ già, ghánh nặng kinh tế đè nặng trên vai.
Bố mẹ chị thương con muốn gả chị vào nơi ấm êm. Chị không nghe. Ngày cưới, nhà anh chỉ làm đôi ba mâm cơm đạm bạc đón chị về. Chị bước chân đi, mẹ ôm chị khóc ròng nói: “Có khổ đừng trách ai”. Anh nghe thấy, nắm chặt tay chị bảo: “Cả đời này anh mắc nợ tình yêu của em, anh hứa không để em khổ”.
Tính anh hiền lành, chịu khó, chị tin lấy anh, chị không khổ. Vợ chồng sống với nhau mấy chục năm tình nghĩa đâu phải ngày một ngày hai, biết yêu thương nhau chịu khó làm việc rồi sẽ khấm khá, các cụ chẳng bảo: “Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”.
Vợ chồng bắt đầu với hai bàn tay trắng. Lương nhân viên văn thư của chị ba cọc ba đồng, lương anh cũng không cao. Con gái ra đời, cuộc sống thêm khó khăn. Anh tăng ca làm đêm, nhìn anh hốc hác, xanh xao, lúc nào cũng trong tình trạng thiếu ngủ, chị thương chồng ứa nước mắt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét